Archive for August 2014
Maeda Atsuko x Takahashi Minami, Most of the memories
Maeda Atsuko x Takahashi Minami, "Most of the memories"
(trích trong Maeda Atsuko Memorial PB "Acchan")
"Những kỷ niệm
7 năm, dù vui hay buồn, vẫn luôn có bạn cạnh bên.
Điều đó vẫn sẽ không thay đổi ngay cả khi tốt nghiệp.
Biết là vậy, nhưng với khung cảnh xung quanh họ như vậy, mọi
thứ trở nên quý giá hơn bao giờ hết."
Thế
hệ sau cũng đã khóc tại cùng một nơi như chúng tôi
T: Mình nghĩ là mình nhớ những việc xảy ra lúc
mới bắt đầu rõ hơn là những việc xảy ra trong khoảng 2 – 3 năm gần đây,
cậu thì sao?
M: Đúng vậy, sau khi AKB được mọi người thừa nhận,
tụi mình gần như không còn tâm trí ngoài bù đầu vào công việc,
thậm chí chỉ nhớ được những việc trong khoảng vài tháng thôi.
T: Mình cũng thấy vậy, Atsuko là tệ nhất. Chả
có thời gian để thở nữa là.
M: Thời gian trôi nhanh thật…
T: Dạo trước, vì có việc nên mình tạt ngang
vào nhà hát. Hôm đó chẳng có buổi diễn tập nào hết nhưng vẫn có một KKS tập
luyện trong bóng tối. Mình chỉ đứng từ xa mà xem thôi, bỗng đột nhiên em ấy bật
khóc. Mình lo lắng không biết có việc gì không, sau đó hỏi staff mới biết hôm
đó là ngày diễn đầu tiên của em ấy.
M: Ngày diễn đầu tiên?
T: Em ấy bị suy sụp có lẽ do quá lo lắng và sợ hãi
quá độ. Mình chẳng muốn tạo thêm áp lực cho cô bé nên chỉ có thể thầm ủng hộ
trong lòng thôi… Cảm xúc thật lẫn lộn. 7 năm trước, Atsuko với mình đã đứng tại
nơi đó và bật khóc vì cùng một nỗi lo sợ đó.
M: Đúng là vậy, thật khó tin.
T: Lúc đó nhà hát thật là rộng, có cảm giác nó
lớn hơn bây giờ rất nhiều.
M: Do ít ghế hơn nhỉ?
T: Ừ, rất thoải mái. Thật ra chắc là do lúc đó
mới bắt đầu nên ít khán giả *cười*. Tếu nhất là, nếu oshimen di chuyển qua phải
thì fan cũng theo sang phải, di chuyển sang trái thì họ lại chạy sang bên trái,
cứ như cái đuôi vậy (?). “Chạy kìa!”, có một số fan như vậy đó. Thay vì chỉ
đứng xem thì họ lại chạy qua chạy lại xem show của chúng ta *bật cười*.
M: Tớ còn nhớ, trong thời gian nghỉ giữa các
buổi diễn cuối tuần, tôi với Takamina, Miichan và một số người khác nằm nghỉ
đằng sau cái cửa xoay nữa.
T: Ya~! Cái hành lang bé tẹo đằng sau sân khấu,
cả bọn cuộn trong cái mền mượn của staff, lăn ra ngủ khì với nhau, nhớ quá
đi~~~
M: Dù chúng tôi không có ở qua đêm, nhưng vẫn
cảm thấy vui lắm, hệt như cùng một nhà ấy. Những kỷ niệm hạnh phúc.
T: Giống như một buổi hội trại lớn, rất tuyệt.
M: Những fan đã đến xem chúng ta ngày ấy,
không biết bây giờ họ ở đâu nhỉ?
T: Có khi, họ trở lại lần nữa. Đến Tokyo Dome
Concert! Họ đã bảo sẽ đến xem khi chúng ta đạt được giấc mơ của mình.
M: Hoho, mình thấy vui quá.
T: Ya…
Lý do không thể rời mắt
khỏi nụ cười đó
M: Gì thế? Sao tự dưng im dữ vậy.
T: Hmm… Mình đang nghĩ, có lẽ là bởi nụ cười
nhỉ.
M: Nụ cười? Của mình hả?
T: Có những điều không bao giờ thay đổi từ khi AKB thành
lập. Còn nhớ không? Ngày 8 tháng 12 năm 2005, show diễn đầu tiên ấy. Trong phần
tự giới thiệu, cậu đã nói: “Tôi không có tài năng nào cả ngoài nụ cười này
thôi, vậy nên tôi sẽ cố gắng hết sức với nụ cười trên môi”, đúng không?
M: Chưa bao giờ đổi, mình vẫn luôn cười đó
thôi *cười*
T: Trước đây hay bây giờ vẫn vậy, gương mặt
tươi cười của cậu là dễ thương nhất. Mỗi khi nhìn cậu cười, mọi người cảm thấy
rất bình an. Vì cậu chỉ cười khi thật sự thấy vui thôi à.
M: Thật hả?
T: Thật là tốt. Từ lúc đó tới giờ, chưa hề
thay đổi tí nào.
M: Ala~, mình được khen nè *cười*. Để nghĩ coi
Takamina có điểm nào tốt ta…
T: Hng…*vẻ mặt hào hứng*
M: Hmm~~~
T: … *nuốt nước miếng*
M: Không biết.
T: Cậu phải biết chứ~!
M: (quay qua hỏi staff) Anh nghĩ sao?
T: Eh? Atsuko-san!?
M: Không phải là mình ngượng, chỉ là gần đây
không có hay tiếp xúc, nếu hỏi mình: “Cô có nhận xét gì về Takamina hiện nay?”,
thiệt tình là mình không biết mà.
T: Ừm, vì Atsuko và tôi kiểu như, không gần cũng chẳng xa, lúc
nào đó chúng tôi sẽ đi cùng nhau.
M: Tôi hiểu điều đó. Takamina ấy, cậu ấy chẳng
phải thần thánh. Chỉ là một người bình thường thôi.
T: Đúng đó, tôi rất là bình thường.
M: Cậu ấy sẽ làm những gì cần phải làm. Cậu ấy
nỗ lực vì nhóm rất nhiều. Nhưng cậu ấy vẫn có những suy nghĩ của riêng mình.
T: Mình rất vui với nhận xét đó nha. AKB bây
giờ ngày một lớn hơn, nhưng không hiểu sao có rất nhiều người nghĩ tôi như thần thánh vậy… Có lẽ do họ thấy tôi điều
hành cả một team, nhưng rất tiếc, tôi không phải hình mẫu lý tưởng…
M: Tả như thế nào đây, còn dưới cả mức trung
bình.
T: Mỗi khi nói chuyện với Atsuko, tôi cứ như
bị M ấy nhỉ *bật cười*.
M: Takamina cũng có những lúc bực tức nữa đó.
T: Khi tôi tức giận, có nghĩa là tôi rất rất
giận. Có những lần, tôi rất bực bội với staff. Không phải là tức giận bình
thường thôi đâu.
M: Tôi có thể hiểu vì sao Takamina lại giận như
vậy.
T: Khi trở thành captain, tôi đã rất giận các
staff và nghĩ chắc là mình sẽ không được tha thứ đâu. Nhưng giờ thì có rất
nhiều việc tôi cần phải lên tiếng vì họ…
M: Việc này quan trọng lắm.
T: Giờ thì chỉ khi thật sự cần thiết, mình mới tỏ
ra bực bội thôi, lúc đó họ sẽ phải lắng nghe.
Buổi
tối của cặp vợ chồng già =))
M: … Đúng là…!
T: Mà Atsuko-san nè. Chẳng phải cậu tính nói
một điểm tốt của mình sao? Mình vẫn chưa nghe cái nào hết á…
M: Đúng giờ.
T: Đúng.
M: Ngủ sớm dậy sớm.
T: Cậu đang tả một bà cô già nào vậy. Gì mà
đúng giờ, ngủ sớm dậy sớm nữa *cười*.
M: Ngay cả khi ở nhà tôi cũng thế, chớp mắt
một cái đã thấy Takamina lăn ra ngủ rồi.
T: Đó là do cậu tắm quá lâu đó chứ! Tốn tới 2
tiếng đồng hồ vừa tắm vừa nghe nhạc. Vậy nên mình ngủ thôi.
M: Takamina sẽ nói: “Mình ngủ đây~”, rồi tôi
đáp: “Ngủ ngon”, kết thúc một ngày.
T: Hệt như cặp vợ chồng già *cười*. Nếu mà
Atsuko đi với Miichan, 2 cái cô này cứ cười “hahahaha” và đùa giỡn suốt thôi.
Nhưng với 2 chúng tôi thì không có như vậy.
M: Hng…Ngay cả khi ở chung phòng trong khách
sạn, chúng tôi cũng sẽ thay phiên nhau đi massage. Khi tôi massage, Takamina
tẩy trang. Khi Takamina massage, tôi đi tắm. Tôi tắm xong rồi thì Takamina cũng
đã ngủ rồi, thế là tôi tắt đèn.
T: Không phải là quan hệ chúng tôi không tốt
đâu.
M: Được rồi, lược qua đoạn đó đi.
T: Ừ, ừ. Xin lỗi
M: Điều đó đúng đó.
T: Đúng vậy.
Tiết lộ nào! Sự thật chưa được biết tới trong lúc công
bố việc tốt nghiệp
M: Tôi nghĩ Takamina là người ngố nhất.
T: Thật sự thì tôi chậm tiêu lắm. Thật đó.
M: Nhưng khôn khéo không phải là thứ quan
trọng nhất trong cuộc sống. Tôi nhận ra điều đó khi gặp Takamina.
T: Những trải nhiệm trong thực tế khi gặp phải
khác với khả năng tiếp thu mà.
M: Và cậu cũng học được cả mớ từ manga nhỉ
*cười*
T: Nhờ manga thôi đó *cười*. Mà cậu có đọc
đâu?
M: Hiếm lắm.
T: Cũng phải thôi. Cậu chả đam mê thứ gì cả mà.
M: Tôi không phải dạng có niềm đam mê đặc biệt
với thứ gì đó. Nhưng Takamina lại có thể theo đuổi một thứ suốt luôn.
T: Nếu Atsuko kiếm thấy thứ gì đó thú vị hơn,
cô ấy sẽ thay đổi dễ dàng, nhưng tôi thì không.
M: Đó là bởi vì Takamina quá cố chấp. Thậm chí
với cả bản thân. Một khi đã nói ra rồi, cậu cứ nhất quyết làm bằng được.
T: Đúng vậy.
M: Nhưng chúng ta vẫn có điểm chung đó. Dù là
thân thiết với thành viên nào trước đi nữa, chúng tôi cũng không để bụng.
T: Đúng, mấy cô thì thường để tâm mấy vụ đó
lắm. Tụi này lại không.
M: Chúng tôi gặp nhau khi muốn gặp, gọi điện
khi có chuyện muốn nói. Không câu nệ hiện giờ bạn đang thân với ai cả. Như,
người cùng chí hướng nhỉ.
T: Giống vậy.
M: Gần như ai trong AKB cũng thế, có chúng tôi
là ngoại lệ thôi.
T: Mà khi đã nói thì chúng tôi nói rất nhiều.
Gần đây chúng tôi còn báo cáo tình trạng cho nhau nghe nữa. Khoảng 1 năm trước,
chúng tôi đã trao đổi những suy nghĩ trong công việc và việc tốt nghiệp.
M: Lần đó chúng ta đã nói rất nhiều.
T: Còn nhớ lúc cậu bảo mình là đang suy nghĩ nên
tốt nghiệp lúc nào không?
M: Mình đã cười.
T: Đúng, cậu đã cười *cười*. Khi cùng nhau đi
ăn tối 1 năm trước… cậu ấy đã nói “Mình có việc muốn nói với cậu”. Gian nhất
là, cái cô này đã cười khi nói điều đó! Vì cậu đã nói mình với nụ cười đó, cho
nên mình cũng chỉ có thể trả lời: “Mình biết rồi” thôi.
M: Mình khá vui đó.
T: Nhìn cậu lúc đó mình đã không kiềm được
nước mắt.
M: Takamina khóc là một điều đặc biệt.
T: Trước đó cũng đã từng nghe cậu nói muốn tốt
nghiệp “một ngày nào đó”. Thay vì cảm thấy bị sốc, tớ lại có suy nghĩ: “Cuối
cùng đã tới rồi sao?”.
M: Cậu đã khóc khi nói: “Cũng tốt”.
T: Hm…Mình không ngăn cản vì quá hiểu cậu rồi.
M: Với cá tính của mình thì dù cậu có cố gắng
đến mấy cũng không thể thay đổi được đâu.
T: Ừ… Giờ mình nhớ rồi! Atsuko đã chơi xấu tôi
ngay từ bài đầu tiên trong buổi diễn đầu tiên của SSA Concert nha!?
M: Oh, cái đó hả, vẫn còn nhớ sao.
T: Sao quên được! Lần đầu
chứng kiến bộ mặt thật của Sado Atsuko mà!
Flying Get tạo ra sự hỗn
loạn
M: Khúc mở màn của ngày diễn đầu tiên, khi
đang chiếu VTR về thông báo của Tokyo Dome Concert.
T: Chúng tôi theo sân khấu được hạ dần từ trần
xuống và sắp biểu diễn bài “Give Me Five”. Khi mọi người chú ý xem VTR, chúng tôi
chuẩn bị trên sân khấu.
M: Mọi người nắm tay nhau và cực hào hứng cho
màn mở đầu show diễn.
T: Lúc tôi nắm tay Atsuko, ánh mắt chúng tôi
chạm nhau. Nhưng bỗng cậu ấy tránh ánh mắt của tôi rồi sau đó lại quay lại
nhìn tôi. Tôi nghĩ: “Cậu ấy muốn gì vậy?...”, nhưng rồi cậu ấy chỉ cười,
“Takamina, đây sẽ là lần cuối cùng”. “Eh? Cái gì vậy nè? Tốt nghiệp sao!? Không
đâu, mình chưa hề nghe mà! Dù có nói trước đây lâu rồi, nhưng mà, chờ đã!!”
M: Hoang mang cực độ ha?
T: Đương nhiên! Mình cũng không thể nói cho
các thành viên khác nữa.
M: Cậu ấy trông sắp khóc tới nơi mà nói: “Đừng
có tuyên bố trước buổi diễn nhé”
T: Phải nói vậy chứ sao! Sau đó Atsuko cười
nhăn cả mũi nói “Bye bye”. Khán giả vô cùng hào hứng vói thông báo TDC, trong
khi tôi vô cùng hoang mang. “Wuaahh~ Mình chưa có nói cái gì hết, phải làm gì
đây!?”. Tôi vẫn đang bối rối thì buổi diễn đã bắt đầu.
M: Hahaha, vui lắm luôn.
T: Thật là, S Atsuko rất là xấu. Uhuuu…
M: Nhưng trước ngày diễn thứ 3, mình đã
nói rõ ràng rồi mà nhỉ?
T: Sau cái ngày đầu tiên, tôi chẳng nghe lời
giải thích nào từ Atsuko cả, nhưng khi buổi diễn ngày 2 kết thúc, cậu ấy đã nói
“Mình sẽ thông báo tốt nghiệp hôm nay” sau buổi diễn tập cho ngày diễn thứ 3.
M: Cậu ấy chẳng hỏi thêm gì nữa, chỉ nói:
“Mình sẽ giúp cậu giải thích rõ ràng hơn”.
T: Sau vụ việc ngày diễn đầu, tôi đã có sự
chuẩn bị trước. Tôi chỉ băn khoăn: “Cậu ấy thật sự có thể thông báo trước từng
ấy người không?”.
M: Mình đã có sự chuẩn bị sẵn rồi. Tất nhiên
vẫn còn vướng mắc, “Mình sắp nói rồi?” trong tâm trí.
T: Khi buổi diễn bắt đầu cho đến lúc cuối
cùng, phần encore, hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.
M: Thông báo về công ty quản lý của một số
thành viên.
T: Bởi vậy tôi cũng lo, không biết Asuko có
tìm được thời gian thích hợp không? Mà mình cũng cảm thấy cậu cũng đang tìm
thời điểm thích hợp. Sau đó tôi nghĩ: “Bài Aitakatta cuối cùng sẽ bắt đầu, có
lẽ nên chậm lại…”
M: Rồi tôi nghĩ, “Đến lúc rồi”, sau đó tôi
phát biểu!
T: Cậu đã làm rất tốt… Atsuko.
M: Tuyệt ha~!
T: Đúng vậy…
M: Takamina khóc rồi *cười*
T: Đừng có trêu mình~!
M: Dễ thương quá đi, nhưng lần trước dễ thương hơn.
T: Hồi nào?
M: Lần mình đi uống bia với cậu ấy.
T: Ahhh~ Khi tụi này đi ăn trưa với staff.
Atsuko với tôi có uống một chút.
M: Rồi Takamina ôm bàn mà ngủ luôn.
T: Mình hả? Ngủ á?
M: Ừ, cậu chứ ai~ Takamina lúc đó dễ thương
lắm. Lúc đó chưa có về nhưng tôi vẫn gọi cậu ấy dậy: “Về thôi nào”, cậu ấy hơi
tỉnh lại rồi “Uhh Miao” xong lăn ra ngủ tiếp.
T: …Nhớ rồi. Khi mà mình thức rồi thì cậu lại
bảo, “Xạo đó, chưa có về đâu”.
M: Tôi đã lặp lại 3 lần như vậy *bật cười*
T: Đúng Sadism mà.
M: Ai bảo lúc đó Takamina dễ thương chưa từng
thấy chi.
T: Hehehe
Maeda Atsuko x Oshima Yuko, ”Mối quan hệ đặc biệt”
Maeda Atsuko x Oshima Yuko, "Mối quan hệ đặc biệt"
(trích trong Maeda Atsuko Memorial PB "Acchan")
(trích trong Maeda Atsuko Memorial PB "Acchan")
“Mối quan hệ
đặc biệt” giữa hai đối thủ đã cùng đưa AKB48 tiến về phía trước ngay từ những
ngày đầu, chỉ có thể được thảo luận lúc này.
“Ace hậu đậu
vs Hạng nhì xuất chúng”. Đã từng có thời kì họ chia sẻ một mối quan hệ như thế.
Tuy nhiên, đỉnh
cao mà họ đạt được, chỉ có thể được trải nghiệm bởi đối phương.”
Đến lúc phải làm sáng tỏ!
Sự thật đằng sau việc: “Cả hai được cho rằng
có một mối quan hệ rất xấu”!?
O: Hôm qua
chúng ta lại đi chơi cùng nhau nữa nhỉ~
M: Ừm, lại đi
chơi. Chúng ta đã đi Ganbanyoku (tương tự như chỗ tắm hơi).
O: Đã tới
Ganbanyoku sau khi đi ăn. Hai chúng tôi vừa xem DVD, vừa đổ mồ hôi như tắm.
M: Gần đây, có
cảm tưởng gần như mỗi ngày, em đều đi chơi với Yuko~
O: Thật vậy.
Thậm chí nếu không gặp nhau thì cũng ‘tám’ hàng giờ trên điện thoại…
M: Vì vậy mọi
người à, quan hệ giữa tôi và Yuko rất, rất là hòa thuận~ (cười).
O: Chúng ta sẽ
đề cập đến đề tài này sao? Dường như ai cũng nói kiểu như “Quan hệ của Maeda và
Oshima rất là tệ” (cười).
M: Mặc dù cả
hai chúng tôi từng đề cập vài thứ trước đây, “Chúng tôi cãi nhau vì một số chuyện”
hay đại loại thế (cười).
O: Ừm, đó là
do mọi người có ấn tượng sai thôi, chứ cả hai đều chưa bao giờ thật sự để tâm đến
những điều như thế cả…
Như mong đợi, vẫn là Sousenkyo!
Trải qua điều này, khoảng cách giữa hai chúng
ta trở nên gần gũi hơn - Maeda Atsuko
M: Dù vậy, được
nhắc tới trước đây rồi. “Bởi vì Sousenkyo, quan hệ giữa các fan của riêng mỗi
người trở nên rất xấu. Những điều như vậy thật sự rất khó chịu.” Muốn ủng hộ bản
thân, ủng hộ Yuko, những kiểu suy nghĩ như vậy khiến chúng tôi thật sự rất hạnh
phúc. Nhưng khi nghe về việc fan chê trách lẫn nhau thật khiến chúng tôi rất buồn.
O: Đúng vậy.
Khốc liệt nhất chắc là Sousenkyo lần thứ 3 nhỉ? Ngay lúc này thì chẳng có gì
như thế nữa, nên bất kể là chúng ta hay là fan, tất cả hãy cùng sống hòa thuận
nào.
M: YE~AH! (cười).
O: Nhưng mà
nè, kể từ lúc nào mà chúng ta có một tình bạn như vậy nhỉ? Chúng ta giữ liên lạc
từ khi nào vậy?
M: Eh~ Em cũng
không nhớ nữa. Tuy nhiên, trong quá khứ, Takamina từng thể hiện sự thù địch trước
Yuko.
O: Đúng vậy.
Thật sự rất dữ dội. Đó là khi Team K mới thành lập, cũng 6 năm trước rồi nhỉ?
Wow, 6 năm đã trôi qua rồi cơ đấy (cười). Lúc đó, khi Team A bị so sánh với
Team K mới, có vẻ như chị và Takamina cũng giữ vai trò tương tự nhau, nên cả
hai thường bị so sánh ở nhiều lĩnh vực. Thậm chí cả khi “Aitakatta” ra mắt, chị
và Takamina cũng được xếp chung nhóm, vì vậy chị cũng bắt đầu nhận ra sự thù địch
đó.
M: Vậy còn giờ
thì sao, ‘bằng hữu’ à?
O: Đúng vậy,
giờ chị và Takamina là ‘bằng hữu’ rồi.
M: Giờ thì
Yuko và Takamina có mối quan hệ theo kiểu thường tranh luận một cách thân thiện
hơn. Khi có cãi nhau, tôi sẽ đứng sau Yuko và nói “Ừ, ừ, cậu sai rồi, Takamina~!”.
Kiểu như ‘đổ thêm dầu vào lửa’ ấy mà (cười). (Oshimen mình ít có ác ghê lun
=))))))
Em ấy mang đến cảm giác có thể làm mọi chuyện một
mình và theo ‘my pace’.
Tuy nhiên, Acchan thật sự là một người rất sợ cô đơn -
Oshima Yuko
O: Acchan, em
đang rất vui nhỉ (cười). Tuy nhiên, kể từ khi bắt đầu, tôi và Acchan… Ban đầu
chỉ là trò chuyện bình thường, hay đơn giản là chơi chung vậy thôi, chứ không
bao giờ đào quá sâu vào bất kì vấn đề gì, đại loại vậy.
M: Ở AKB, mỗi
một thành viên, hơi khó tin một tí, sẽ có một giai đoạn thân thiết với một ai
đó. Như lúc này đây, thành viên này dường như sẽ đặc biệt thân với thành viên
kia. Bởi vậy, suốt thời gian tôi và Yuko bên nhau, có nhiều lúc chúng tôi cũng
thân với nhau.
O: Chị cũng
nghĩ vậy. Vô tình, chúng ta lại tâm đầu ý hợp với nhau và sau đó mối quan hệ tiến
triển một cách mạnh mẽ. Tiếp theo lại không dính dáng gì tới nhau như bình thường.
Tuy nhiên, chúng ta chưa bao giờ có một mối quan hệ như bây giờ nhỉ.
M: Đúng vậy.
Ngay lúc này, với Yuko bên cạnh, em có thể thật sự nói ra hết tất cả. Thậm chí
là những chủ đề nghiêm túc cũng không thành vấn đề.
O: Thay vì gọi
nó là thảo luận, thì chỉ là thật sự nói ra hết những suy nghĩ của mình cho đối
phương nghe, em không nghĩ vậy sao?
M: Chúng ta
nói chuyện do cách nhìn cuộc sống khá tương đồng nhỉ (cười). Sau đó là chọc ghẹo
đối phương. Tính cách của em và Yuko hoàn toàn khác biệt, nhưng những điều cả
hai xem xét lại giống nhau. Có những lúc em đã nghĩ vậy. Kiểu như, “Tôi hiểu cảm
giác của chị ấy.”
O: Chúng tôi
chia sẻ cái cảm giác ““Tôi hiểu cảm giác của em ấy” với nhau. Tuy nhiên, cơ bản
thì Acchan là người thật sự rất sợ sự cô đơn… Em ấy mang đến cho người đối diện
em ấy có thể làm mọi chuyện một mình, hay em ấy thật sự là một người theo chủ
nghĩa “my pace”. Thế nhưng, Acchan thật ra lại là một người sợ cô đơn.
M: Ừm. Khi cảm
thấy cô đơn, em sẽ tìm ai đó để đi chơi hay làm gì đó với họ.
O: Nhưng em ấy
cũng ‘cả thèm chóng chán’ lắm (cười).
M: Chính xác.
Bất kể làm gì, em rất mau chán. Bởi vậy, thậm chí lúc này, em cùng Harugon và
Akicha hay thường tụ tập nấu ăn sáng, nhưng em nghĩ chắc sẽ mau chán việc này thôi
(cười).
O: Aaah, em định
cô đơn hoài sao?
M: Cuối cùng
thì em cũng chán thôi, em cần phải tìm thú tiêu khiển mới vậy.
O: Vậy thì tìm
ai có chung thú vui mới với em à?
M: Có lẽ vậy.
Suy nghĩ theo hướng này thì, em và Yuko, thay vì nói chúng ta dành thời gian
cho nhau là vì rảnh như nhau thì nên nói là do chúng ta chia sẻ cùng cách suy
nghĩ đúng hơn, vì vậy em sẽ không bao giờ chán đi chơi với chị đâu.
O: Nghe điều
này khiến chị rất vui (cười). Trong photobook của chị, Akimoto-sensei đã hỏi rằng,
“Sự tồn tại của Maeda đối với Yuko là như thế nào?”. Câu trả lời của chị là, em
ấy vừa là đối thủ nhưng cũng như em gái hay người đồng hành vậy.
M: Em hiểu rồi.
Yuko với em là… Chắc chắn, chị ấy cũng là đối thủ, chị gái, người đồng hành và
cũng là mẹ luôn!
O: Chính xác~
Gần đây, chị hay bị gọi là okaa-san (cười).
M: Kiểu như,
“Ngủ ngon Okaa-san”, đại loại vậy. Đó bởi vì chị giống như Okaa-san vậy. Khi chị
đưa ý kiến thì trông rất trưởng thành, như người lớn vậy, nên chị là Okaa-san.
O: Chỉ vậy
thôi hả?
M: Có nhiều thứ
khiến chị giống một bà cô già ấy (cười). Bởi vì đó là Yuko, nên chị ấy sẽ nói
những thứ như, “Trong nhóm, nơi có nhiều chàng trai hay cô gái, nên mọi người
trông ai cũng như ai.” Nếu Yuko không ở AKB, chị ấy cũng nhất định sẽ nói thế
nhỉ? Kiểu như, “Mọi người trong AKB ai cũng y chang nhau.”
O: Chị sẽ vẫn
nói thế. Nhưng giờ thay vì gọi chị là ‘bà cô’ thì gọi ‘mẹ’ có vẻ ổn hơn đấy (cười).
M: Thật sự là
từ Sousenkyo thì mối quan hệ của chúng ta đã có thể thân thiết như bây giờ.
O: Chị cũng
nghĩ vậy. Trước đó, chị chưa bao giờ đứng lên hàng trước cả.
M: Nhưng sau
đó, thời gian chúng ta trải qua bên nhau cũng tăng dần.
O: Tôi hạng
nhì ở Sousenkyo đầu tiên, do đó mọi người bắt đầu nói rằng tôi là đối thủ của
Acchan. Ban đầu, tôi chẳng biết phải làm gì nữa, nhưng sự thật thì cụm từ ‘đối
thủ’ không có ý châm biếm hay nhạo báng gì nên tôi bắt đầu nhận ra mặt tốt của
nó. Bởi vì đó là một mối quan hệ chỉ có thể tạo ra khi đôi bên cùng nhận ra và
thừa nhận lẫn nhau.
M: À, em biết
mà.
O: Nếu không
có Acchan, chắc tôi cũng không tồn tại.
M: Về điểm này
thì hai chúng ta đều giống nhau nhỉ.
Sau Sousenkyo lần thứ 4, mail bí mật đã được
trao đổi
M: Tuy nhiên,
Yuko cũng hậu đậu lắm. Mặc dù chúng tôi đã ở cùng nhau ngày trước Sousenkyo…
O: Thành thật
thì lúc đó tôi hoàn toàn quên mất mai sẽ như thế. Chỉ khi đang chơi với Kitarie
(Kitahara Rie) và Acchan, tôi mới chợt nhớ ra.
M: Thành thật
thì, tôi cũng quên luôn (cười). Tuy nhiên, thật không mong đợi là Yuko ở lại rất
trễ và không hề có ý định về nhà. Tôi tự hỏi tại sao và khi nghĩ về nó thì tôi
nhận ra lí do là như vậy. (Ý em iu ám chỉ việc Yuko quên mai là Sousenkyo).
O: Cái cô này
nè, sau khi nghĩ, “Chắc là vậy rồi” thì lăn ra ngủ luôn.
M: Hahaha. Tôi
ngủ quên. Nhưng khi Yuko rời khỏi, chị ấy có nói, “Giờ tâm trạng chị tốt hơn rồi”,
tôi cảm thấy rất vui.
O: Tôi cảm thấy
thoải mái hơn nhiều. Chắc chắn nếu tôi ở một mình, dù tôi có không muốn nghĩ tới,
thì không bằng cách này thì cách khác, vẫn sẽ nghĩ thôi. Đối với Kitarie cũng vậy.
Có thể trải qua một ngày như vậy, tôi rất hạnh phúc… Sousenkyo lần này, mặc dù không
như trước đây, sự nặng nề và cay đắng mà Acchan cảm thấy khi bị gọi là “Center
bất động”, hơn cả khi tôi được hạng nhất ở Sousenkyo lần thứ 2, tôi nghĩ bây giờ
tôi có thể hiểu được cảm giác đó. Gánh vác tất cả sự mong đợi mà mọi người xung
quanh kì vọng ở em ấy, loại cảm giác tương tự vậy. Acchan không chỉ trải qua những
cảm giác như vậy ở Sousenkyo không thôi mà còn mang chúng suốt nhiều năm.
M: Sousenkyo
thật sự rất khó chịu.
O: Hahaha, em
thật sự nói nó ‘khó chịu’ sao.
M: Em đã gởi
mail. Sau Sousenkyo ấy.
O: “Nỗi sợ hãi
mà Acchan phải chịu đựng, những cảm giác cay đắng, giờ chị có thể hiểu rồi.” Một
tin nhắn kiểu vậy. “Với chị, bởi Acchan ở phía trước đã trải qua những cảm giác
như thế, vì vậy cảm giác của chị có thể xem là thoải mái hơn.” Kiểu như thế.
M: Nội dung ổn
đấy chứ nhỉ.
O: Sau đó,
Acchan hồi âm đại loại như, “Chúc mừng chị. Giờ em cảm thấy nhẹ nhõm rồi.”
M: Chị muốn tiết
lộ hết nội dung ở đây sao?
O: Bộ không thể
hả? Em cũng tiếp tục nói đó thôi.
M: Yeah~… Tin
nhắn mà tôi gởi Yuko có nội dung là, “Em rất vụng về, em chỉ có thể toàn tâm
toàn ý dồn sức lực cho một việc vào một thời điểm thôi. Tuy nhiên, với Yuko,
trong khoản này thì ngược lại hoàn toàn với em. Chị là người có thể đem điều tốt
nhất của bản thân cho AKB, cũng như các công việc khác cùng một lúc.” Aaah, lỡ
khai hết rồi (cười).
Với AKB48, những điều chúng ta có thể làm
M: Thành thật
thì, với bản thân tôi, giữa các thành viên, có vài người mà tôi cảm thấy luôn
có bức tường ngăn cách. Tuy nhiên, tôi thấy bức tường như thế không tồn tại
trong mối quan hệ giữa tôi và Yuko. Về điều này, Yuko… Chị nghĩ sao?
O: Dễ thương
quá~ (cười). Vậy thì chị cũng sẽ thành thật. Sousenkyo lần này, khi mà Acchan
thật tâm hạnh phúc cho tôi, thì điều gì dường như gây ra sự ngăn cách giữa hai
chúng tôi cũng hoàn toàn tan chảy rồi.
M: Đó là sau
khi tôi tuyên bố tốt nghiệp. Có rất nhiều thứ đã xảy ra. Sau đó, mọi ngăn cách
cũng bị phá vỡ, và cả hai có thể nói bất kì chuyện gì mình muốn.
O: Đúng vậy. Với
bản thân, khi nghe Acchan tuyên bố sẽ tốt nghiệp, tôi hoàn toàn không biết nên
làm gì. Những cảm giác như, “Ể? Còn chị thì sao? Từ giờ trở đi, chị phải một
mình sao?” Tuy nhiên, sau đó khi nghĩ lại, tôi nhận ra rằng bởi vì Acchan tốt
nghiệp, tôi càng phải tiếp tục ở lại đây.
M: Con đường
mà mỗi người phải đi trở nên rất rõ ràng nhỉ.
O: Trước đó,
tôi cũng nghĩ lễ tốt nghiệp của mình sẽ như thế nào. Tuy nhiên, tôi đã quyết định
sẽ không nghĩ về điều này nữa. Đã từng nghĩ những điều đại loại như thế. Vì lợi
ích của thế hệ sau, Acchan mở ra một con đường mới. Nếu tôi vẫn tiếp tục bước
trên lối mòn thì chả còn ý nghĩa gì nữa. Do đó, nếu có thể tạo ra con đường nơi
mà “Cả AKB và những công việc CÁ NHÂN đều có thể thực hiện tốt”, kết hợp với
con đường của Acchan thì sẽ mang đến cho thế hệ sau hai khả năng để lựa chọn. Nếu
có thể, tôi sẽ làm nó.
M: Khi tôi tập
trung trở thành diễn viên, thì Yuko sẽ cố gắng hết sức cùng AKB cũng như với
vai trò là diễn viên. Một ngày nào đó, nếu chúng tôi xuất hiện và làm việc cùng
nhau thì sẽ là tuyệt vời nhất, chị ấy đã gởi tôi một tin nhắn như vậy.
O: Đúng thế.
M: Với AKB,
theo một hướng nào đó, Yuko và tôi gần như có cùng sự tồn tại. Bởi vì, người
duy nhất tôi có thể trò chuyện kiểu này chỉ có thể là Yuko.
O: Đúng vậy,
giống như vậy nè.
M: Đó là do vị
trí riêng của từng người, cũng như sự khác biệt về con đường mà chúng tôi hướng
đến. Điều này hoàn toàn nằm trong trường hợp như vậy.
Gởi tới kouhai (đàn em) của chúng tôi
Tham vọng thì tốt, nhưng các em bắt buộc phải
có cho mình một đối thủ
O: Nè, giờ em
lo lắng điều gì nhất vậy?
M: Kiểu như,
“Liệu AKB có ổn không?”
O: Sau khi em
tốt nghiệp à?
M: Yeah~… Hay
cụ thể hơn là, liệu kouhai của chúng ta có ổn không? Vào tháng 6, họ thông báo
ai sẽ được promote nhỉ? Ở dịp handshake đó. Thời điểm đó, dù em cảm thấy xúc động,
nhưng cũng có chút lo lắng.
O: Chị cũng vậy,
nghe những phát biểu của bọn trẻ sau khi được promote. “Xin hãy làm việc chăm
chỉ hơn chút nữa nhé!” Chị đã nghĩ những điều tương tự vậy. Liệu ổn không khi mọi
người cùng nói một điều như nhau thế này?
M: Tất nhiên
các em ấy có thể chia sẻ những suy nghĩ tương tự nhau nhưng lại bị ‘đồng hóa’
(mất đi cá tính của từng người) ở điểm này, vậy tương lai mấy em ấy nên làm gì
đây?
O: Mặc dù mấy
đứa trẻ này mới gia nhập thôi, và từ đây vẫn tiếp tục thay đổi nữa… Tuy nhiên,
suốt Sousenkyo hồi tháng 6, chị nhận ra có sự thay đổi về tổng thể rồi.
M: Ừm, mọi người
đều thay đổi rồi. Tất cả nhờ lời kêu gọi của Mariko. Lấy mục tiêu là nhắm tới hạng
cao hơn nữa, dẫn dắt AKB tiến về phía trước, lòng tin đã trở nên rất mạnh mẽ.
O: Sau đó, cả
hai chúng ta đã trò chuyện nhỉ. Kiểu như, “Giờ cảm thấy không còn vấn đề gì nữa.”
M: Chúng ta
cũng nói rằng, “Mọi người đã trở nên mạnh mẽ hơn.”
O: Cần phải có
một sự thay đổi nào đó. Bất chấp mọi thứ, chúng ta phải làm điều gì đó. Để có
thể chuyển tải một thông điệp như vậy khiến chị rất hạnh phúc~
M: Giá như cái
cảm giác này có thể duy trì mãi mãi nhỉ… Những gì cần làm thì vẫn chưa được hoàn
thành.
O: Chị cũng cảm
thấy thế, tốt hơn là mỗi người nên tìm kiếm cho mình một đối thủ đi.
M: Đối thủ?
O: Như chị vừa
đề cập đó. Bởi vì chị có một đối thủ tuyệt vời như Acchan mà chị có thể tiếp tục
cố gắng hết sức mình cho đến ngày hôm nay…
M: Em cũng vậy.
Đó là cách tốt nhất nhỉ. Tất cả kouhai, các em nên nhanh tìm cho mình một đối
thủ đi nào! (cười)
O: Nhưng không
đơn giản có thể là bất kì ai đâu nha.
M: Chắc chắn
không rồi.
O: Người đó phải
là người có cái gì đó mà em thiếu và ngược lại. Cả hai phải cùng nhận ra nửa
kia mới có thể gọi nhau là đối thủ được. Nhưng làm sao để thể hiện được điều
này và có thể phát triển từ đây mới là phần khó khăn nhất.
M: Quan trọng
là ‘sống thật’ với chính mình. Tất cả những gì bạn cần làm là ‘sống thật’. Sau
đó, bạn sẽ có thể tìm ra thôi. Bởi vì, như Yuko nói, chắc chắn có điều gì đó mà
bạn còn thiếu xót. Tuy nhiên, nếu bạn quá bướng bỉnh và cố không chịu thừa nhận
điều này, bạn sẽ không bao giờ tìm ra đối thủ cho mình đâu. Bởi vậy, bạn không
thể ‘yêu’ bản thân quá mức được. Nếu thế, cả đời này, cũng không bao giờ có thể
tìm ra một đối thủ tốt.
O: Chị hiểu rồi,
chính là vậy. Bất kể là đối với bản thân hay đối với người khác, cũng có những
lúc em phải khen ngợi hay phải chê trách nhỉ.
M: Gởi tất cả
các kouhai, chị đang cực kì hào hứng. Vì vậy, chị thật sự hi vọng mọi người đều
sẽ cố hết sức mình. Chị rất mong AKB có thể tồn tại mãi mãi!